VIẾT BÀI LÀM VĂN SỐ 3: VĂN TỰ SỰ
Đề 1: Cây lau chứng kiến việc nàng Vũ Nương ngồi bên bờ Hoàng Giang than thở một mình rồi tự vẫn. Viết văn bản kể lại câu chuyện đó theo ngôi thứ nhất hoặc ngôi thứ ba .
Gợi ý:
Mở bài:
Vào một chiều mùa hạ oi ả, những cơn gió lao xao bên bờ sông không thể xoa đi chút nóng nực trong tôi. Sống ở đây đã vài năm nhưng tôi chưa bao giờ chứng kiến một câu chuyện bất hạnh về người phụ nữ như vậy.
Thân bài:
-Giới thiệu Vũ Nương:
+Người phụ nữ xinh đẹp, nhưng khuân mặt rầu rĩ, bước đi nặng trịch dần dần tiến sát bên bờ sông.
+ Nàng than thở cho thời gian đằng đẵng chờ chồng quay về, cảnh côi cút nuôi con.
+ Vui mừng, hạnh phúc khi chồng quay về, nhưng hạnh phúc chưa được bao lâu thì chồng lại hiểu lầm.
+Phân bua cũng không được chồng chấp nhận, nàng chỉ còn cách chọn con đường đi đến cõi chết để minh chứng cho tình yêu thủy chung, và tấm lòng trinh bạch của mình.
+ Tôi chỉ là ngọn lau, tiếc rằng không thể hóa thân để giúp nàng, chỉ tiếc rằng người phụ nữ tốt bụng ấy phải chịu quá nhiều đau đớn, khổ hạnh, có chết chắc gì chồng đã hiểu và cảm thông cho nỗi đau của người vợ.
Kết bài:
Nàng lao mình xuống dòng sông tự vẫn, nhưng cuối cùng tấm lòng của nàng được vua Thủy Tề thấu tỏ mà cứu giúp.
Đề 2: Hãy hóa thân vào những que diêm để kể lại câu chuyện theo diễn biến và kết thúc truyện ngắn Cô bé bán diêm của An-đéc-xen (hoặc diễn biến sự việc tương tự nhưng có kết thúc khác).
Mở bài:
Tôi là que diêm giúp tỏa sáng trong đêm tối, xua đi cái lạnh, cái tối tăm cho con người.từ khi sinh ra tôi đã gắn bó với cô chủ nhỏ tốt bụng, nhưng có số phận bất hạnh.
Thân bài:
+ Hàng ngày, tôi theo cô chủ lang thang trên những con phố lạnh giá của thành phố.
+ Ngày qua ngày, tôi lo lắng mình sẽ phải xa bố mẹ, bạn bè, người thân nhưng không giống như tôi nghĩ, tôi vẫn rất yên ổn nằm trong bao.
+ Tuy không phải xa rời bố mẹ, nhưng tôi lại chứng kiến cảnh cô chủ nhỏ bị người cha nhiếc mắng, đánh đập khi không bán được chúng tôi đi. Niềm vui của tôi lại là nỗi đau của cô chủ. Chứng kiến cô đau đớn mà lòng tôi se lại thương cô.
+ Rồi có một hôm vào đếm giao thừa, chúng tôi lại lang thang trên những con phố buốt lạnh, bàn tay cô rung run khi cầm chúng tôi. Rồi cô ngồi vào xó tường bên vệ đường. Cô giở lần lượt từng que diêm ra.
+ Lần đầu tiên tôi được mở mắt nhìn ánh sáng của thành phố.
+ Cô bắt đầu quẹt những người bạn của tôi vào thành bao diêm, rồi họ sáng rực lê. Mỗi một que diêm được thắp lên là một điều ước được cất lên.
+ Những ươc mơ trong sáng, chần thành và giản dị nhwung nó lại vụt tắt theo ánh sáng khi chúng tôi đã cháy hết.
+ Que diêm cuối cùng là tôi, lần này cũng là điều ước tuyệt với nhất. Tuy nhiên tôi không lụi tắt như những que diêm khác mà cứ cháy snags mãi và cùng cô chủ nhỏ bay lên thiên đường.
Kết bài:
Thiên đường đẹp biết bao ở nơi đó không có khổ đau, không có cơn gió lạnh buốt. Ở đó tôi được cháy sáng mãi bên cô chủ và bên người bà thân thương của cô.
Đề 3: “Tôi tên là Oanh Liệt. Cái tên này cậu chủ đặt cho tôi nhờ những trận đấu oanh liệt của tôi trên các sới chọi trong làng. Vậy mà giờ đây, cậu chủ bỏ rơi tôi để chạy theo những trò chơi mới…”
Dựa theo những lời tâm sự trên, anh (chị) hãy viết một truyện ngắn theo ngôi kể thứ nhất kể về số phận và nỗi niềm của một con gà chọi bị bỏ rơi.
Mở bài:
Tôi tên là Oanh Liệt, cái tên do cậu chủ đặt cho tôi sau những chiến thắng vẻ vang.
Thân bài:
+ Trưa nào tôi cũng theo cậu chủ đi đấu gà.
+ Tất cả lũ gà trống khác đều thua tôi.
+ Tôi được cậu chủ chăm lo kĩ lưỡng, chăm chút như người bạn thân tình.
+ Nhưng dạo gần đây không hiểu sao trận đấu nào của tôi cũng thua, người đau ê ẩm. Tôi cố gắng chiến đấu hết sức nhưng lại đành chịu.
+ Cậu chủ ngán ngẩm dần tôi, không chăm chút tôi như mọi ngày.
+Tôi tủi cực nhưng lại chỉ biết bất lực.
+ Cậu đi tìm thú tiêu khiển mới với trò xóc đĩa không them để ý tới tôi.
Kết bài:
Những tháng ngày tuổi trẻ vàng son đã qua đi, lúc này tôi trở về nhưng lại được vỗ về bên mẹ của cậu chủ. Có lẽ bà đã thấu hiểu nỗi lòng của tôi.
Giaibaitap.me